Bi kịch hồi tuổi thơ và tuổi xanh của tôi là cảnh nghèo.Và bắt tôi mặc quần áo dài, rộng.Đến lúc khám bệnh, câu đầu tiên bác sĩ hỏi bạn tôi là câu nầy: "Ông ưu tư nỗi gì mà đến tình trạng ấy?" Và ông khuyên: "Nếu ông không quẳng gánh lo đi thì ông còn nhiền biến chứng khác như đau tim, vị ung và tiểu đường.000 ổ bánh trong căn bếp nhỏ xíu của tôi và kiếm được hàng ngàn Mỹ kim chẳng tốn kém gì hết, trừ tiền mua vật dụng".Sắp bước vào căn phòng họ, nỗi lo sợ bùng lên mạnh quá, tôi phải đi đi lại lại trước cửa phòng hoặc ra hẳn ngoài đường mà đi loanh quanh.Khi không có việc gì làm thì óc ta như trống rỗng.Chúng tôi vô cùng kinh khủng.Nếu vậy đời quả là bể khổ mà bốn câu thơ này của Đoàn Như Khuê thiệt thâm thuý vô cùng:Trời u ám và lãnh lẽo.Song thiệt ra khách khứa nào có ai để ý tới khăn ăn ấy đâu!".