Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con.Có đến hàng trăm con.Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ.Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa.Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.