Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó?Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.Cháu vẫn nằm trong chăn.Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch.Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác.Người rỗng như không có lực.Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máyDù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch.Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không.
