Chúng tôi chỉ có những chiếc ghế phối cảnh với một tấm bản đồ treo trên tường.Việc phát biểu ở lễ tang của Bob đối với tôi không chút dễ dàng.Câu nói này đáng nhớ đây! Nhất là khi bạn đang nói chuyện với các đồng nghiệp, hay là người dẫn chương trình như tôi.Và từ đơn giản thì bao giờ cũng dễ hiểu.Tôi tự hào mình là người Do Thái, tôi tự hào được sinh ra ở Brooklyn.Sau đó anh ta càng làm tôi phát hoảng khi nói rằng đã xin nghỉ hẳn một ngày làm việc, đến thư viện tra cứu tài liệu, để nói đôi nét về lịch sử thương thuyền, rồi giới thiệu tôi lên nói về tương lai.Anh ấy đến chương trình của tôi vào một buổi tối, rồi làm cho tôi đêm đó cứ trằn trọc mãi.Và Frank đã làm như vậy thật.Một tối nọ anh gọi điện cho tôi với giọng hớt ha hớt hải: Larry, tôi gặp rắc rối to rồi.Tôi chỉ thường khoanh tay trước ngực một cách thoải mái.
