Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.Người bảo nghệ thuật là giản đơn.Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn:Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.Ôi, thói quen của con người.Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch.Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót.Ta chờ ai đó đến hỏi ta.