Đấu tranh buộc ta phải di chuyển khi ta muốn đứng lại.Tôi mới 30 tuổi mà đã có thể cùng diễn thuyết với Phó Thủ tướng! Thật ra, suốt thời gian đó, tôi đã che giấu nỗi sợ hãi và sự rỗng tuếch của mình về cái gọi là “thành công” mà tôi đạt được! Từ năm 1981 đến 1983, chúng tôi đã đương đầu với một số vấn đề trọng đại trong việc tổ chức lại công ty.Cuộc sống đối với ông và gia đình là “địa ngục”.Một ngyaf kia, người quản lí bỗng nhiên mất tích và không thấy xuất hiện nữa.Ngày xưa, có một người phụ nữ chỉ có độc nhất một người con trai nhưng chẳng may lại qua đời.Liệu có ai trong chúng ta có một cuộc sống như thế không? Một cuộc sống không có cảm giác đau đớn?Vì thế, bà đã ở lại khuyên giải và an ủi họ, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm ngôi nhà chưa từng biết đến đau khổ.Bất kể là người đó có thích công việc đó không .Chúng tôi sẽ phải trải qua một cuộc xung đột chủng tộc lớn nhất trong lịch sử nước mình – hôm đó là ngày 13 tháng 5 năm 1969!“Càng tin tưởng, bạn càng trẻ chung; càng phiền não, bạn càng nhanh già; càng tự tin, bạn càng trẻ chung, càng lo sợ, bạn càng già cỗi; càng nhiều hy vọng, bạn càng trẻ trung, càng nhiều thất vọng, bạn càng già cỗi”.
