Con không nói thì làm sao mẹ biết.Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại.Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.Chứ trước đây thì um nhà rồi.Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh.Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa.