Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ.Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm.Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.Viết là một lao động kỳ diệu.Lại cái đồng hồ báo thức đây.Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy.Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.Với đời người, ngắn lắm.Tôi không có nghị lực.