Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.Trượt theo hai bên má.Rồi chúng tôi vào phòng tập.Giữa hiện thực và huyền ảo.Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi.Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau.Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng.Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm.
