Hăng hái thi hành quyết định đó và đừng lo nghĩ về kết quả.Thật rất khó mà nén sầu tủi, nhưng tôi tự nhủ rằng: "Sự đã xảy ra vậy, còn than tiếc chỗ sữa đổ làm quái gì! Đừng nên để "cú quai hàm" đó bắt ta đo ván chớ".Đã 20 năm, tôi chưa bao giờ thấy khỏe mạnh như bây giờ.Họ cũng khuyên anh ta nên lập di chúc đi thì vừa.Bà nói: "Phần đông".Bức thư không làm xấu danh Đại tướng mà làm ô danh mụ rất nhiều.Rồi tôi nhắm mắt lại, nghe hơi phì từ vói ra.Đừng trì hoãn, đừng xao nhãng, vì chúng ta sẽ không bao giờ trở lại con đường chúng ta đã trải qua".Giai đoạn thứ ba: Từ lúc ấy, tôi bình tĩnh dùng hết thời giờ và nghị lực để kiếm cách giảm bớt cái hại của những kết quả mà tôi đã cam lòng chịu nhận.Đó là một hoạ sĩ trẻ tuổi.
