Như trường hợp ông Phil Johnson.Rồi tự nhiên, bà lân la trò chuyện với người nọ người kia, với anh đồ tể, người bán hàng tạp hoá, viên cảnh binh đứng ở đầu phố.Dì Viola có lấy vậy làm phiền không? Tôi tưởng nhiều khi cũng có.Và tôi làm quen với ông Burton S.Thuở ấy ông mê một chiếc còi (tu-huýt), mê tới nỗi, chẳng hỏi giá chi hết, đã dốc ráo tiền trong túi ra mua.Cố nhiên con gấu biết rằng chỉ có một cái tát là con chồn sẽ nát như tương.Dì Viola bây giờ ra sao? Dì đã goá chồng trền 20 năm và có năm người con đã trưởng thành ra ở riêng.Chiếc xe cứ thế chạy thẳng lên lề cỏ và đâm vào một gốc cây.Nhưng khi vết thương đã lành tôi không còn nghĩ chút xíu gì tới bàn tay cụt một ngón của tôi hết.Bà đau tim thiệt không? Thiệt.
