Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa.Họ nào có tội tình gì.Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.Xin lỗi nhé, buồn ơi.Và có lẽ cả hướng thiện.Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này.Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào.Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình.