Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.Sao lại xé sách hở con.Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ.Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập.Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
