Ông ngồi trên miếng gỗ có bốn bánh xe, còn tay thì chống hai khúc cây nhỏ để đẩy.Thế rồi trừ tám giờ ngủ ra, ngày cũng như đêm, không bao giờ tôi nằm ở giường nữa.Tốt hơn là anh nên tập cho nó quen đi".Nhưng ông ta đã lầm.Theo đó, ta thây rằng mỗi chúng ta đều có thể sáng, chiều hoặc bất cứ lúc nào, để cho viên bác sĩ "Vui vẻ" săn sóc.Lại hỏi một bác sĩ chuyên muôn trị mắt, ông mới hay cái sự thật đau đớn này: ông sắp đui.Nhận một nút đi rồi nghe, trong mỗi đoạn đời, chiếc cửa sắt sập lại, ngăn hiện tại với quá khứ.Xin gột sạch những tội ác trong lòng của con.Ông biết rằng đọc thứ sau này, có thể học được một vài điều hay.Cho nên tôi quyết định kiếm việc mà làm để khỏi ngồi không.