Bà than số phận chẳng ra gì và viết thơ cho cha mẹ sẽ quay về Nữu Ước, không thể ở lại cái địa ngục này.Tôi nghĩ đến tất cả những nỗi khốn khổ đã chịu đựng và không chút hy vọng gì về tương lai hết.Sau lúc từ biệt, tôi ngó lại thì thấy con chó đứng thẳng, hai chân trước vịn lên vai chỉ, để chủ vuốt ve.Mà chính 7 phần trăm đó làm cho tôi cứ mệt nhọc, bực tức mất thời gian.000 đồng nhờ được bớt 30%.Mấy ngày liền, tôi câu cá trên một dòng suối, phải len lỏi trong bụi cây cao, trèo qua những cành cây đổ, hằng tám giờ liền mà không thấm mệt.Tôi đặt nhan đề là Đắc nhân tâm.Bà sống ở châu thành Maywood, một châu thành 30.Ông dắt chúng đi chơi, kể chuyện cho chúng nghe, đùa với chúng, và viết bài thơ bất hủ "Giờ của con nít" để tả cảnh thân mật với trẻ.Vị thương gia kia đầy những chất độc đến nỗi tôi thành thực thương hại ông.
