Nguyên nhân thì rất khó xác định.Thích làm cả cái mình không thích.Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.Cần quái gì sự thật và lí do.Không chung chung như những nhà mị dân.Một số cô bạn cùng lớp cũng thế.Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình.Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.