Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa.Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.Hiện sinh hết thì còn gì là người.Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào.Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về.Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ.