Những thứ đáng ghét nhất.Còn tĩnh tâm mà viết.Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.Muốn được tin tưởng một lúc.Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn.Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu.Theo một cách của riêng em.Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật.