Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ.Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu.Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình.Và rồi họ thả xe tôi ra.Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn.Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.Còn bao nhiêu cái để khám phá.Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.