Biết rõ bạn là cái gì để làm gì.Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng.Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.Chẳng có gì để thấy xót thương.Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận.