Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy.Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần.Tôi thấy thế là tốt.Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh.Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.Ngập ngừng vuốt ve sống mũi.Và những cái xác cháy khét lẹt.Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp.Thôi về đi kẻo vợ con mong.
