Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà.Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.Có lẽ đã đến lúc đi ngủ.Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám).Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện.Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.