Mathon vào phòng ngủ của mình khệ nệ lôi ra cái hòm khá lớn, có chiều dài chừng một sải tay, được bọc trong tấm da heo màu đỏ và trang trí bằng những hình điêu khắc bằng đồng.Con người cũng giống như vậy.Tôi sẽ cho anh thấy những vật thế chấp tôi giữ lại của người vay tiền và sẽ kể tiếp cho anh nghe vài câu chuyện thú vị về điều này.- Hạnh phúc! – Bà thở dài đáp lại - Hạnh phúc có thể không đến với những ai đã rời bỏ quê hương xứ sở và đến một vùng đất xa xôi khác để kiếm tìm.Cháu bắt đầu hiểu ra rồi.- Không bao giờ! Nhưng tôi lấy làm ngạc nhiên là với tình bằng hữu gắn bó bao năm nay, có bao giờ anh nói với tôi về những điều này đâu, Bansir? – Kobbi kinh ngạc hỏi lại.Anh ta không hề biết rằng, dịp may không chờ đợi một kẻ chậm chạp nào cả.Các bạn đừng nên giễu cợt điều tôi vừa nói vì cho rằng nó quá đơn giản.– Rodan thừa nhận –Araman chỉ có thể giúp tôi làm những công việc trong cửa hàng rèn giáo mác mà thôi.Anh thấy đấy, Rodan! Vàng là hàng hóa của người làm nghề cho vay tiền.
