Tôi bị nhiễm hội chứng mà người ta gọi là căn bệnh “con quái vật hồ Loch Ness”: Tôi chỉ nghe thấy khái niệm lợi nhuận, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nó.Cô biết đã đến lúc áp dụng điều tốt nhất mà cha mẹ đã làm mẫu cho cô, đó là thói quen tiết kiệm, nhưng cô vẫn không quên tự thưởng cho mình những niềm vui nho nhỏ bằng số tiền ngày một lớn dần trong Tài khoản Hưởng thụ của cô.Rất ít người hỏi kiểu này, có lẽ chỉ trừ ở các câu lạc bộ thể thao ngoài trời.Có lúc nó suýt làm cho cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.Trong các buổi hội thảo, nhiều người đã khiến tôi giật cả mình khi hỏi liệu họ có thể sờ vào người tôi được không.Tôi cho rằng bạn nên làm giàu và làm giàu phải là nhiệm vụ của bạn.Tôi nhận ra sự thật rằng: người giàu đúng là suy nghĩ khác người nghèo, thậm chí khác giới trung lưu.Thậm chí, họ còn đề ra mục tiêu trở thành nhà tài trợ chính trong thành phố cho các hoạt động của Quỹ Khám chữa bệnh Trẻ em.Ngày hôm sau bạn đang trong trạng thái không phấn chấn nên bạn nghĩ “tiền bạc chả quan trọng gì”.Tóm lại, “Nếu bạn muốn cất cánh bay cùng đại bàng, thì đừng bơi với lũ vịt!”.
